
Chúa Jêsus Có Thể Phạm Tội Không?
16/05/2025
Ý Muốn Của Đức Chúa Trời Cho Cuộc Đời Tôi Là Gì?
22/05/2025Sự Cần Thiết Của Minh Họa Trong Bài Giảng

Chúng ta không đặt niềm tin vào kỹ thuật là nền tảng chính yếu. Tuy nhiên, Martin Luther không hề xem nhẹ việc hướng dẫn một số nguyên tắc giao tiếp mà ông cho là quan trọng. Có những điều mà người giảng có thể học được về cách soạn và trình bày một bài giảng, cũng như cách truyền đạt thông điệp từ tòa giảng một cách hiệu quả.
Ông cũng nói rằng hiểu rõ cách con người được tạo nên là một manh mối quan trọng trong công tác giảng đạo. Đức Chúa Trời đã tạo dựng chúng ta theo hình ảnh của Ngài và đã ban cho chúng ta khả năng nhận thức. Do đó, một bài giảng hướng đến tâm trí, nhưng không chỉ là truyền đạt thông tin – mà còn bao gồm lời khuyên và sự khích lệ (như đã đề cập). Theo một ý nghĩa nào đó, chúng ta đang tác động đến ý chí của con người và mời gọi họ thay đổi. Chúng ta kêu gọi họ hành động theo nhận thức của họ. Nói cách khác, chúng ta muốn chạm đến tấm lòng, nhưng phải thông qua sự hiểu biết trong tâm trí. Vì vậy, trước hết, người ta phải hiểu điều chúng ta đang trình bày. Đó là lý do Luther nói rằng việc dạy trong trường thần học, hay trong trường đại học như ông đang làm là một việc, nhưng dạy từ tòa giảng là một vấn đề khác. Ông nói rằng vào sáng Chủ nhật, ông sẽ giảng cho hội chúng như cho các trẻ nhỏ để đảm bảo rằng mọi người có thể hiểu được. Bài giảng không phải là một bài tập tư duy trừu tượng.
Điều để lại ấn tượng sâu sắc và lâu dài nhất cho con người là những minh họa cụ thể. Đối với Luther, ba nguyên tắc quan trọng nhất của truyền thông trước công chúng là minh họa, minh họa và minh họa. Ông khuyến khích các nhà truyền đạo sử dụng hình ảnh và câu chuyện minh họa cụ thể. Ông gợi ý rằng, khi giảng về những giáo lý trừu tượng, mục sư cần tìm một câu chuyện trong Kinh Thánh truyền đạt lẽ thật đó, giúp mình họa điều trừu tượng bằng hình thức cụ thể.
Thật ra, đó là cách Chúa Jêsus giảng. Có người đã đến với Ngài và muốn tranh luận về ý nghĩa của việc yêu thương người lân cận như mình. “Nhưng ông ấy muốn chứng tỏ mình là công chính nên thưa với Đức Chúa Jêsus: ‘Ai là người lân cận tôi?’ Ðức Chúa Jêsus đáp: ‘Có một người từ thành Giê-ru-sa-lem xuống thành Giê-ri-cô rơi vào tay bọn cướp…'” (Lu-ca 10:29–30). Ngài không đưa ra một câu trả lời mang tính lý thuyết, trừu tượng; Ngài kể câu chuyện ngụ ngôn về người Sa-ma-ri nhân lành. Ngài trả lời câu hỏi bằng hình thức cụ thể khi dùng một tình huống thực tiễn để truyền tải thông điệp một cách rõ ràng.
Jonathan Edwards đã có một bài giảng nổi tiếng “Kẻ có tội trong tay Đức Chúa Trời thịnh nộ” tại Enfield, Conn. Ông đọc bài giảng từ bài soạn giảng bằng một giọng đều đều. Tuy nhiên, ông đã sử dụng minh họa cụ thể và thậm chí mang tính hình ảnh sống động. Chẳng hạn, Edwards nói, “Đức Chúa Trời… giữ ngươi lơ lửng trên hố địa ngục, giống như người ta cầm một con nhện, hoặc một loài côn trùng ghê tởm nào đó đung đưa trên ngọn lửa.” Sau đó ông nói, “Cơn thịnh nộ của Đức Chúa Trời như cung đã giương sẵn, mũi tên đã đặt sẵn trên dây.” Ông cũng tuyên bố: “Các ngươi bị treo lơ lửng bằng một sợi chỉ mong manh, bên dưới là ngọn lửa bừng bừng của cơn thịnh nộ thiên thượng.” Edwards biết rằng hình ảnh càng sống động thì càng dễ tiếp cận và khắc sâu trong tâm trí người nghe.
Luther có cùng quan điểm đó. Ông không dùng kỹ thuật thay cho bản chất, nhưng ông nói rằng chân lý của Lời Đức Chúa Trời phải được giảng dạy cho con dân Chúa một cách đơn sơ, sinh động, rõ ràng, với minh họa cụ thể. Đối với Luther, đó chính là điều cốt lõi—người giảng phải là người chuyển giao Lời của Đức Chúa Trời—không thêm, không bớt. Nhờ đó, người truyền đạo giảng dạy con dân Chúa.
Bài này từng được xuất bản bởi Tiến sĩ R.C. Sproul. Xem tại đây.