
Căn nguyên phương tiện của sự xưng công chính
14/03/2025
Cải Chánh Có Còn Tiếp Diễn Không?
14/03/2025Nếu Đức Chúa Trời toàn quyền tể trị, làm sao con người có thể tự do?

Đức Chúa Trời là Đấng tự do nhất; nghĩa là, sự tự do của Ngài là vô hạn. Ngài là Đấng tối cao. Lập luận phổ biến của quan điểm phủ nhận quyền tể trị của Đức Chúa Trời là nếu Ngài thực sự có toàn quyền, thì con người không thể có tự do. Kinh Thánh đề cập đến tự do theo hai khía cạnh khác nhau: tự do khỏi sự ép buộc, tức là con người có thể đưa ra quyết định mà không bị cưỡng ép, và tự do luân lý, điều đã bị đánh mất trong sự sa ngã, khiến chúng ta trở thành nô lệ cho những dục vọng tội lỗi của xác thịt. Những người theo chủ nghĩa nhân văn tin rằng con người có thể tự do lựa chọn mà không bị ép buộc và cũng không có xu hướng bẩm sinh hướng về điều ác. Là Cơ Đốc nhân, chúng ta phải cảnh giác trước quan điểm nhân văn hoặc ngoại giáo về sự tự do của con người.
Quan điểm Cơ Đốc là Đức Chúa Trời tạo dựng nên con người có ý chí, với khả năng lựa chọn. Chúng ta là những hữu thể có ý chí. Nhưng sự tự do được ban cho trong sự sáng tạo là có giới hạn. Sự tự do của Đức Chúa Trời chính là thẩm quyền tối cao giới hạn sự tự do của chúng ta. Đây là điểm nảy sinh mâu thuẫn giữa quyền tể trị của Đức Chúa Trời và sự tự do của con người. Một số người nói rằng quyền tể trị của Đức Chúa Trời bị giới hạn bởi sự tự do của con người. Nếu đúng như vậy, thì con người có quyền tối thượng, không phải Đức Chúa Trời. Quan điểm của Cải chánh dạy rằng sự tự do của con người là có thật nhưng bị giới hạn bởi chủ quyền của Đức Chúa Trời. Chúng ta không thể dùng sự tự do của mình để thay đổi quyết định tối cao của Chúa, bởi vì sự tự do của Đức Chúa Trời vượt trội hơn của chúng ta.
Các mối quan hệ gia đình cung cấp một phép so sánh. Cha mẹ thực thi thẩm quyền đối với con cái. Đứa trẻ có tự do, nhưng cha mẹ có nhiều tự do hơn. Tự do của đứa trẻ không giới hạn quyền tự do của cha mẹ trong khi sự tự do của cha mẹ giới hạn quyền tự do của đứa trẻ. Khi xem xét các thuộc tính của Đức Chúa Trời, chúng ta phải hiểu rằng Ngài là Đấng tự do nhất.
Khi nói rằng Đức Chúa Trời là Đấng tể trị, chúng ta đang nói về sự tự do của Ngài, mặc dù chúng ta thường nghĩ rằng quyền tể trị và sự tự do là hai điều hoàn toàn khác nhau. Đức Chúa Trời là một hữu thể có ý chí; Ngài có ý chí và đưa ra quyết định. Khi đưa ra quyết định và thực thi ý muốn của Ngài, Đức Chúa Trời hành động với quyền tể trị và thẩm quyền tối cao của Ngài. Sự tự do của Ngài là tuyệt đối. Chỉ có Ngài có quyền tự chủ tối cao; Ngài là luật pháp cho chính Ngài.
Con người khao khát quyền tự chủ, tự do vô hạn, mong muốn không phải chịu trách nhiệm trước bất kỳ ai. Thực tế, đó là điểu đã xảy ra trong sự sa ngã. Sa-tan cám dỗ A-đam và Ê-va vươn tới quyền tự chủ, trở nên giống như Đức Chúa Trời, làm bất cứ điều gì họ muốn mà không chịu hậu quả. Sa-tan đã khởi xướng một phong trào giải phóng trong vườn để giải thoát con người khỏi tội lỗi, khỏi trách nhiệm giải trình với Đức Chúa Trời. Nhưng chỉ có Ngài mới có quyền tự chủ.
Bài viết này được xuất bản lần đầu trên Blog của Mục vụ Ligonier