
5 Điều Bạn Nên Biết Về Thần Học Giao Ước
19/08/2025
5 Điều Bạn Nên Biết Về Việc Ra Quyết Định Theo Kinh Thánh
26/08/20255 Điều Bạn Nên Biết Về Địa Ngục
Bởi vì chủ đề địa ngục thật khó để suy ngẫm, nên nhiều người cả trong và ngoài hội thánh đã cố gắng làm dịu đi ý tưởng này, vì làm sao một Đức Chúa Trời yêu thương lại có thể đưa con người đến một nơi đau khổ như vậy? Nhưng Đức Chúa Trời không yêu cầu chúng ta phải “bào chữa” cho Ngài về sự tồn tại của địa ngục, và Ngài cũng không cho phép chúng ta làm nhẹ đi lẽ thật đó. Thật vậy, phần lớn những điều chúng ta biết về địa ngục đến từ chính Chúa Jêsus đầy yêu thương, Đấng đã dạy dỗ nhiều điều về địa ngục, và những lời dạy của Ngài làm sáng tỏ và phát triển thêm những gì Cựu Ước đã nói về nơi đó. Dưới đây là năm điều cần biết về địa ngục.
1. Địa ngục là một nơi có thật, nơi con người chịu khổ đau có ý thức và không bao giờ chấm dứt.
Giáo lý sai lầm được gọi là “thuyết tịch diệt” (annihilationism) hoặc “sự bất tử có điều kiện” (conditional immortality) cho rằng những kẻ gian ác sẽ bị hủy diệt hoàn toàn trong ngày phán xét sau cùng. Theo quan điểm đó, họ không cần lo lắng về sự hình phạt đời đời và có ý thức sau khi chết. Trái ngược với quan điểm này, Kinh Thánh mô tả địa ngục là nơi của sự đau khổ có ý thức và vĩnh viễn. Những đau khổ của địa ngục là vô tận (Giu-đe 13; Khải huyền 20:10). Ví dụ, trong Lu-ca 16, người giàu được mô tả là “bị đau đớn” (Lu-ca 16:23) trong âm phủ và hoàn toàn ý thức được tình trạng khốn khổ của mình, chắc chắn ông thà mất sự tồn tại còn hơn tiếp tục chịu đựng trong đau đớn như vậy.
Kinh Thánh cũng không hề đưa ra cơ sở nào cho ý tưởng về một “cơ hội thứ hai” sau khi chết. Tình trạng cư trú của những người ở trong địa ngục là cố định và vĩnh viễn không thay đổi. Cái chết đánh dấu thời điểm thay đổi địa chỉ vĩnh viễn. Vì vậy, những quan điểm cho rằng linh hồn trong địa ngục cuối cùng sẽ bị tiêu diệt (thuyết tiêu diệt), hoặc sẽ được ban cho một cơ hội thứ hai, đều không có cơ sở Kinh Thánh.
2. Địa ngục là một trong hai điểm đến duy nhất có thể có của mỗi con người.
Khi một người qua đời, thân thể người ấy được chôn cất, còn linh hồn thì lập tức được đưa đến trước sự hiện diện của Đức Chúa Trời, nơi người ấy hoặc sẽ được đưa vào thiên đàng, hoặc bị ném vào địa ngục. Westminster Confession of Faith đoạn 32.1 mô tả điều này như sau:
Thân thể của con người, sau khi chết, trở về bụi đất và bị hư nát, nhưng linh hồn của họ không chết cũng không ngủ, có sự tồn tại bất diệt, lập tức trở về với Đức Chúa Trời là Đấng đã ban nó: linh hồn của người công chính, được làm cho trọn vẹn trong sự thánh khiết, được tiếp nhận vào các từng trời cao nhất, nơi họ chiêm ngưỡng mặt Đức Chúa Trời trong ánh sáng và vinh quang, chờ đợi sự cứu chuộc trọn vẹn cho thân thể mình. Còn linh hồn của kẻ ác thì bị ném vào địa ngục, nơi họ ở trong sự đau đớn và bóng tối mịt mù, chờ đợi ngày phán xét lớn lao. Ngoài hai nơi này dành cho linh hồn sau khi lìa khỏi thân thể, Kinh Thánh không công nhận bất kỳ nơi nào khác.
Vào ngày sau cùng, mọi linh hồn sẽ được kết hợp lại với thân thể của mình. Tại thời điểm đó, người công chính sẽ đi vào sự sống vĩnh cửu, trong khi kẻ ác sẽ bị ném vào “sự dày vò đời đời” (WCF 33.2). Một lần nữa, ngoài hai nơi này dành cho linh hồn khi được phục hồi với thân thể trong sự sống lại, Kinh Thánh không công nhận bất kỳ nơi nào khác.
3. Địa ngục là nơi bày tỏ sự hiện diện đầy thịnh nộ của Đức Chúa Trời.
Westminster Confession đoạn 33.2 mô tả “sự đau đớn đời đời” của địa ngục là một hình phạt “bị hủy diệt đời đời xa cách sự hiện diện của Chúa và vinh quang quyền năng của Ngài.” Nhiều khi, người ta nghĩ rằng địa ngục là nơi bị tách biệt khỏi sự hiện diện của Đức Chúa Trời. Nhưng Đức Chúa Trời là Đấng hiện diện khắp mọi nơi — Ngài không thể không ở đâu đó. Thay vào đó, Kinh Thánh cho thấy rằng địa ngục không phải là nơi vắng bóng Đức Chúa Trời, mà là nơi bày tỏ sự hiện diện đầy thịnh nộ của Ngài — sự buồn lòng và hình phạt không dứt từ Ngài. Đức Chúa Trời của chúng ta, là “ngọn lửa thiêu đốt” (Hê-bơ-rơ 12:29), sẽ tuôn đổ “sự giận dữ và cơn thịnh nộ” của Ngài (Rô-ma 2:8) trên những kẻ ác trong địa ngục.
Nếu điều này nghe có vẻ đáng sợ đối với người Cơ Đốc, đó là vì khía cạnh này của Đức Chúa Trời không giống với trải nghiệm của chúng ta về Ngài như là Cha yêu thương đối với con cái của Ngài. Điều kẻ ác sẽ trải nghiệm trong địa ngục chính là cơn thịnh nộ của Đức Chúa Trời, điều đã được Đấng Christ dập tắt thay cho dân Ngài. Nhưng thực tại của địa ngục đối với những kẻ bị định tội còn khốn khổ hơn cả những mô tả mang tính tượng trưng về nó, bởi vì bất kỳ dấu hiệu hay hình ảnh nào cũng chỉ có thể phản ánh cách không trọn vẹn một thực tại sâu xa hơn nhiều. Có lẽ những mô tả mang tính biểu tượng về địa ngục trong Kinh Thánh là do sự hình phạt không dứt từ một Đức Chúa Trời thánh khiết là điều khốn khổ không thể diễn tả hết bằng lời.
4. Cư dân của địa ngục chính là những người đã tự chọn con đường dẫn đến nơi đó.
Địa ngục là điểm đến dành cho những ai chọn yêu sự tối tăm hơn là ánh sáng (Giăng 3:18–21). Điều này có thể có vẻ mâu thuẫn với lời van nài đầy đau đớn của người giàu: “Tổ phụ Áp-ra-ham ơi, xin thương xót con, sai La-xa-rơ nhúng đầu ngón tay vào nước làm cho mát lưỡi con, vì con quá khốn khổ trong lửa này” (Lu-ca 16:24). Nhưng hãy lưu ý rằng người giàu không hề bày tỏ mong muốn được đến với Đức Chúa Trời; ông chỉ khao khát được giải thoát khỏi sự trừng phạt của Đức Chúa Trời.
Người theo thuyết Calvin hoàn toàn có thể và nên khẳng định rằng, cuối cùng, mỗi người đều nhận lấy điều mà chính họ đã tự do lựa chọn — hoặc thờ phượng Đức Chúa Trời qua sự tái sinh bởi Đức Thánh Linh, hoặc chống nghịch và nguyền rủa Ngài. Những người ở trong địa ngục sẽ không thể và cũng sẽ không than phiền về sự bất công, vì họ đã nhận đúng điều họ đáng phải chịu và đúng điều họ đã lựa chọn. Kinh Thánh không xem đó là mâu thuẫn khi địa ngục vừa là hình phạt do Đức Chúa Trời giáng trên kẻ ác, vừa là đích đến mà con người tự do lựa chọn. Vì vậy, địa ngục chính là sự “phó mặc” tối hậu mà Đức Chúa Trời dành cho con người để họ tự chìm đắm trong những dục vọng và ham muốn xác thịt của chính mình (Rô-ma 1:24).
5. Địa ngục hoàn toàn phù hợp với bản chất của Đức Chúa Trời.
Địa ngục không phải là một vết nhơ trong hồ sơ hay danh tiếng của Đức Chúa Trời. Đó không phải là một điều đáng xấu hổ trong “hồ sơ” của Ngài hay điều gì mâu thuẫn với bản chất thật sự của Ngài. Không, địa ngục hoàn toàn phù hợp với sự công chính thánh khiết của Đức Chúa Trời, Đấng đòi hỏi tội lỗi phải bị trừng phạt một cách xứng đáng với mức độ tội lỗi của người phạm tội. Sự công chính và lòng nhân từ của Đức Chúa Trời không phải là những đặc tính loại trừ lẫn nhau. Chúng hoàn toàn hài hòa với nhau, và thiên đàng cùng địa ngục chính là sự bày tỏ trọn vẹn của sự hòa hợp thánh khiết đó. Nếu Đức Chúa Trời không công chính, thì những quan điểm sai lạc như thuyết tịch diệt (annihilationism), thuyết phổ độ (universalism), hoặc bất kỳ quan điểm phi Kinh Thánh nào khác về thế giới sau khi chết đều có thể được chấp nhận.
Hãy suy ngẫm về lòng nhân từ và sự công chính của Đức Chúa Trời được bày tỏ qua công việc của Con Ngài. Chẳng phải công tác của Đấng Christ sẽ trở nên vô ích nếu không có địa ngục sao? Nếu những kẻ ác bị tiêu diệt hoặc bằng cách nào đó được vào thiên đàng, thì chẳng phải sự hy sinh của Đấng Christ sẽ trở nên không cần thiết sao? Thật vậy, việc chối bỏ sự tồn tại của địa ngục không chỉ mâu thuẫn với bản tính của Đức Chúa Trời, mà chẳng khác nào giày đạp Con Đức Chúa Trời dưới chân (Hê-bơ-rơ 10:29). Bản tính của Đức Chúa Trời — cả sự công chính lẫn sự nhân từ của Ngài — đòi hỏi phải thi hành đầy đủ hình phạt xứng đáng cho tội lỗi trên những kẻ ác đời đời.
Dù còn rất nhiều điều có thể nói thêm về địa ngục, nhưng có lẽ điều quan trọng nhất mà chúng ta nên ghi nhớ là: những mô tả phong phú trong Kinh Thánh về địa ngục nhằm làm nổi bật ân điển lớn lao của Đấng Christ, Đấng đã cứu chúng ta khỏi đó, và khơi dậy trong lòng chúng ta lòng nhiệt thành để cảnh báo người khác hãy tránh khỏi hình phạt địa ngục bằng cách thật lòng ăn năn và đặt đức tin nơi Đấng Christ.
Bài viết này là một phần của bộ sưu tập 5 Things You Should Know.


